Đảng già nua ì ạch và tham vọng lớn của Tô Lâm!

Đảng Cộng sản Việt Nam đã cai trị được 79 năm. Họ là một tập thể theo học thuyết lạc hậu, do Các Mác và Lê Nin đặt ra. Đặc biệt, đường lối của Lê nin là “bạo lực cách mạng”, nghĩa là, xây dựng nhà nước dựa trên bạo lực.

Trong lịch sử phát triển của Đảng, với 79 năm cầm quyền, là 79 năm đem lại cho dân tộc những vết thương không thể chữa lành. Hàng triệu sinh mạng đã bị Đảng nướng vào lò lửa chiến tranh một cách vô nghĩa.

Với dân tộc Triều Tiên, không có “chiến thắng” của Cộng sản Bắc Triều với miền Nam, nên đất nước này còn được một nửa tiến lên xã hội văn minh tiến bộ. Ở Đức, sau khi phe Cộng sản Đông Đức sụp đổ, và đất nước thống nhất, nước Đức đã trở nên giàu mạnh và văn minh như ngày nay.

Như vậy, Đảng Cộng sản Việt Nam chiến thắng vào năm 1975, chính là một sự mất mát lớn của cả dân tộc Việt Nam.

Sau 1975 là nạn đói và sự mất tự do mà do sự hà khắc của Đảng đem lại. Người dân không đủ cơm ăn, không đủ áo mặc vv… đời sống của người dân chẳng khác nào ở trong một “trại súc vật” đúng nghĩa.

Ngoài ra, chính sách giáo dục ngu dân hóa trong thời gian dài, đã khiến cho dân khí của cả dân tộc bị yếu đi rất nhiều.

Cho tới nay, sau 79 năm cầm quyền, Đảng đã cố “đổi mới”, để chạy theo các nền văn minh tiến bộ, nhưng lại không theo kịp. Người Việt Nam vẫn rất khốn khổ, hàng năm, có đến hàng trăm ngàn người tìm cách rời bỏ đất nước bằng đủ mọi con đường, từ hợp pháp đến bất hợp pháp. Họ trốn chạy khỏi cái gọi là “thiên đường Xã hội Chủ nghĩa” do Đảng tạo ra. Ngay cả con cái các quan chức cũng tháo chạy khỏi nền giáo dục tệ hại do Đảng tạo ra.

Văn minh không giành cho Đảng Cộng sản, bởi Đảng này được sinh ra từ một học thuyết man rợ nhất của xã hội loài người. Đảng Cộng sản chỉ giỏi bức hại dân, giỏi đe dọa dân, giỏi hành dân, giỏi hại dân, chứ không quan tâm đến đời sống cũng như chế độ an sinh cho dân.

Trong khi thế giới văn minh tiến như vũ bão, Đảng lại chỉ duy trì xu hướng kìm kẹp dân, khiến đất nước trở nên ì ạch.

Ở tuổi 79, Đảng đã quá già nua, không chỉ vì tuổi đời, mà còn vì bản chất “bạo lực cách mạng”, như thời Trung cổ, vẫn đang tồn tại trong huyết mạch của Đảng. Từ tư duy lãnh đạo, đến các chính sách của nhà nước, đều mang tư duy vụ lợi cho Đảng, và xem nhẹ đời sống nhân dân. Đấy là loại tư duy của các nhà nước chiếm hữu nô lệ cách đây hàng ngàn năm, hay nhà nước phong kiến cách đây hàng trăm năm.

Ông Tô Lâm bước lên “ngai vàng” của một đảng già nua, lạc hậu về mọi mặt. Đây là cơ hội để ông thực hiện việc cải cách thể chế, làm mới, làm trẻ hoá xã hội. Thậm chí, nếu thuận tiện, ông có thể dẹp bỏ luôn cái Đảng Cộng sản, vừa già cỗi, vừa hại dân hại nước này. Nếu làm được như vậy, ông sẽ lưu danh sử sách muôn đời.

Nhưng liệu, ông Tô Lâm có muốn làm, và có làm nổi hay không?

Trong phát biểu tại Hội nghị Trung ương 10, diễn ra từ ngày 18 đến 20/9, ông Tô Lâm đã nhấn mạnh về cải cách phương thức lãnh đạo, phương thức cầm quyền của Đảng, để đưa dân tộc tiến lên. Nếu nhận thức đầy đủ, ông phải hiểu rằng, nguyên nhân khiến cho dân tộc này bị mất hết dân khí, quốc gia trở nên tiểu nhược, yếu thế trước ngoại bang, là do chính Đảng Cộng sản. Đảng là nguyên nhân của mọi nguyên nhân, nếu không dẹp bỏ, thì dân tộc này không thể nào tiến lên được.

Phát biểu của Tô Lâm cho thấy, rõ ràng, ông có tham vọng cải cách, dù chỉ mới manh nha. Từ tham vọng biến thành hành động còn cả một khoảng cách rất lớn. Vẫn còn quá sớm để đánh giá, cần phải theo dõi các hành động tiếp theo của ông.

Trước mắt, ông Tô Lâm cần phải dẹp mọi thế lực khác, đang xem nhóm Hưng Yên là kẻ thù. Bài toán này không dễ. Liệu Tô Lâm có làm được không? Chỉ có thời gian mới trả lời được.

 

Thái Hà – Thoibao.de